Ái Nhĩ 59 Miễu - Yêu Em 59 Giây
Phan_17
5 phút là loại lúa mạch trưởng thành sớm, thu hoạch vô cùng ít, nhưng thời gian rất ngắn. Vũ Hàm Anh cùng Yêu em 59 giây nói vài câu, đã nghe ‘đinh’ một tiếng, hệ thống nhắc nhở lúa mạch đã chín nhanh chóng đi thu hoạch.
Nhấn một cái vào lúa mạch, Tiểu Vũ lập tức xoay người khom lưng cầm liềm bắt đầu gặt lúa, ‘soạt soạt’, gặt xong một vùng liền chuyển chỗ, tiếp tục.
.
[Lân cận] [Gió-er cát-er tôi nôn]: Ô ô ố~
[Lân cận] [Gió-er cát-er tôi nôn]: Chị dâu chị đang ở đây gặt lúa sao
[Lân cận] [Gió-er cát-er tôi nôn]: Cái mông nhỏ nhắn vểnh lên rất gợi cảm nha
[Lân cận] [Gió-er cát-er tôi nôn]: còn có cái đuôi tròn tròn nữa chứ
.
Trên màn hình thêm một nhân vật nữ, ở bên cạnh Tiểu Vũ nhảy qua nhảy lại, trên đầu không ngừng bốc chữ. Vũ Hàm Anh vừa nhìn ra Gió-er cát-er tôi nôn, chưa kịp chào hỏi liền 囧… Lộn xộn lung tung, gì mà rất gợi cảm…
Tiểu Vũ vừa gặt xong 2 vùng lúa mạch, còn 2 vùng chưa gặt, tới phía trước một bước, lại khom lưng xuống bắt đầu thu hoạch. Tiểu Vũ hiện tại đang mặc bộ trang phục màu hồng kia, trên mông có dính theo một cái đuôi tròn tròn, bị Gió-er cát-er tôi nôn nói như vậy thật đúng… căng căng tròn tròn, nhúc nhúc nhích nhích…
.
[Lân cận] [Tiểu Vũ]: = 口 =
[Lân cận] [Tiểu Vũ]: Bà dì đáng khinh
[Lân cận] [Gió-er cát-er tôi nôn]: …
[Lân cận] [Gió-er cát-er tôi nôn]: Ái da, bị chị bắt được rồi, chị dâu
[Lân cận] [Tiểu Vũ]: = 口 =
[Lân cận] [Gió-er cát-er tôi nôn]: Há há há, lại đang gặt
.
Gió-er cát-er tôi nôn bay bổng lên phía trước rồi lật ra té ngã, khi rơi xuống đất câu nói trên đầu còn chưa biến mất, thình lình biến thành một cái chuông lớn…
.
[Lân cận] [Gió-er cát-er tôi nôn]: !!!
[Lân cận] [Gió-er cát-er tôi nôn]: Ai biến em đó = =
[Lân cận] [Gió-er cát-er tôi nôn]: Anh đại là anh phải không !! Em chỉ chọc chị dâu một chút thôi mà!
[Lân cận] [Yêu em 59 giây]: …
[Lân cận] [Yêu em 59 giây]: Không phải anh
.
Gió-er cát-er tôi nôn biến hình thành một cái chuông lớn, phải lắc trái lắc, còn lao đi rất nhanh, vô cùng buồn cười.
.
[Lân cận] [Gió-er cát-er tôi nôn]: … chẳng lẽ là chị dâu = =
[Lân cận] [Tiểu Vũ]: Ha ha ha
[Lân cận] [Tiểu Vũ]: Bị cậu bắt được rồi
[Lân cận] [Gió-er cát-er tôi nôn]: TvT Chị dâu chị là người xấu
.
Hết thời gian cưỡng chế biến hình, Gió-er cát-er tôi nôn liền trở lại như cũ. Vũ Hàm Anh lại nhấn thêm một Sư Đồ Bảo Châu trong tay nải, nhân vật tiểu nữ ‘phốc’ lại biến thành con vịt vàng.
.
[Lân cận] [Gió-er cát-er tôi nôn]: Cạp cạp cạp
[Lân cận] [Gió-er cát-er tôi nôn]: Không quấy rầy hai anh chị vợ chồng son ngọt ngọt ngào ngào nữa
.
Vũ Hàm Anh lần đầu tiên nghịch Sư Đồ Bảo Châu, con vịt vàng bên cạnh lắc lắc chạy đi, vẫn rất buồn cười. Vì vậy tay vung lên…
Nhân vật cấp cao mặc trang phục màu đỏ bên cạnh nháy mắt biến thành con gấu bắc cực hồng nhạt…
.
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ]: Ha ha ha ha
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ]: Sư phụ anh thật đáng yêu!
[Lân cận] [Yêu em 59 giây]: …
Chương 37: Bánh Bao
Ngày hôm sau sau khi lên lớp thì trực tiếp về nhà, trong nhà cuối tuần gọi điện thoại, bảo cậu trở về. Mặc dù có chút không muốn, nhưng nghĩ lại đã hơn một tháng không về, cuối cùng vẫn thu dọn balô rời khỏi trường học.
Trước khi đi lội lên game một chuyến, nói với mọi người thứ bảy chủ nhật sẽ không onl. Sau đó cũng để laptop ở trường, hành lý gọn nhẹ đi đường đơn giản. Tuy rằng thứ bảy vốn chính nên là thời điểm nghỉ ngơi, có thể tưởng tượng đến cô em họ 8 tuổi trong nhà… Vẫn là kệ đi, không để chú trách móc là được rồi.
Nhà Vũ Hàm Anh cách trường không gần, nhưng cũng không xa lắm, đổi xe bus 3 lần, 2 tiếng 30 phút là đến. Nhưng 5 giờ hơn ngồi xe chính là thời điểm nhiều người, kẹt xe hiển nhiên không tránh được.
Lúc đổi xe lần 2, di động vang lên. Vũ Hàm Anh nhìn nhìn hiển thị gọi đến, có phần không muốn nghe. Nhưng cuối cùng không chịu được tiếng chuông liên tục không ngừng, vẫn phải nghe.
Qua quít hai câu, thím cậu hỏi khi nào thì về? Muốn hay không tiện đường chú cháu đón về, chú của cháu đúng lúc đang ở gần đó, thuận đường.
Vũ Hàm Anh nói câu không cần, xe vừa vặn đến trạm, cũng sắp đến nơi rồi.
Đầu kia còn nói, nếu cháu không cần đón, về đến nơi có lẽ đã 7,8 giờ, trễ như vậy ai chờ cháu ăn cơm a. Bà đã lớn tuổi như vậy, em cháu lại nhỏ tuổi, ăn cơm trễ cũng không tốt.
Vũ Hàm Anh đang sốt ruột ngoảnh nhìn cửa xe, liền ‘Vâng vâng’ trả lời hai tiếng, nói mình buổi tối ở ngoài ăn cơm là được.
Xuống xe lúc sau đã hơn 7 giờ, trời mùa đông tối sớm, lúc này đèn đường đã bật, nhưng vẫn không cảm thấy sáng.
Chen chúc xe mệt muốn chết, Vũ Hàm Anh còn hơi say xe, động cũng chẳng muốn động, đã nghĩ trực tiếp về, bụng không phải đói lắm, ăn ít một bữa cũng không sao, cho dù bây giờ có mời cậu ăn một bữa tiệc lớn, thì ăn một miếng liền ói ra.
Vào hẻm nhỏ, cậu vừa quẹo thì thấy một bóng đen đột nhiên lao tới. Tối om, giật bắn mình, còn tưởng là mèo hoang gì gì. Cảm thấy vật gì đó thoáng ôm chân cậu, còn nóng hầm hập.
“Đại ca ca!”
Vũ Hàm Anh nghe thấy thanh âm lắp bắp hoảng sợ, ôm lấy chân cậu đương nhiên không phải cái gì mèo hoang chó hoang, trái lại là một cậu nhóc, mặc áo lông màu tím, cao còn không qua chân cậu.
“Sao em lại ở chỗ này?” Mắt sáng rực lên, cậu còn nhớ rõ tuần trước ở trước căn tin gặp được nhóc bánh bao, hình như là cháu của Hạ Thần.
Nghĩ đến lần trước nghe nhóc bánh bao luôn miệng gọi Hạ Thần ‘tiểu Thần Thần’, ông thầy cả mặt đều là màu đen, cậu nín cười nửa ngày.
“Em cùng chú út đến tìm tiểu Thần Thần ạ, nhưng mà không thấy chú út, trời thật tối a, em sợ.” Nhóc bánh bao ôm chân cậu không ngừng cọ, đáng thương nói, còn kéo kéo, miễn bàn bao nhiêu tội nghiệp.
Vũ Hàm Anh ngây người một chút, nhìn nhóc duỗi tay muốn bế, liền xoay người bế nhóc lên, “Em đi lạc à? Chỗ anh hình như có số của thầy Hạ, anh giúp em gọi điện nói thầy Hạ đón em nhé?”
“Thầy Hạ là tiểu Thần Thần sao?” Bánh bao ôm cổ cậu, “Không cần gọi cho tiểu Thần Thần! Muốn chú út! Tiểu Thần Thần sẽ nói em chạy loạn, đánh mông a.”
“Ách…” Vũ Hàm Anh nghe mấy chữ ‘tiểu Thần Thần’ với âm điệu ngây thơ, lập tức bổ não thầy Hạ hé ra gương mặt tàn khốc vô cảm… Rõ thật không ăn nhập mà = 口 =
“Bằng không anh dẫn em đi ăn chút gì trước, chúng ta từ từ chờ.” Vũ Hàm Anh cảm thấy giọng điệu hiện tại của cậu vô cùng giống ông chú biến thái bắt cóc trẻ con.
“Đói bụng.” Nhóc bánh bao vừa nghe đến ăn, liền chép miệng, một cánh tay ôm lấy cổ của Vũ Hàm Anh bắt ở trên vai cậu.
Vũ Hàm Anh nhìn nhìn chung quanh, bên ngoài không có quán ăn nhỏ, chỉ có thể đến cửa hàng bánh bao Khánh Phong phía trước ăn tạm chút gì.
“Đi ăn bánh bao đi.” Vũ Hàm Anh muốn cười, mang theo một nhóc bánh bao đáng yêu đi ăn bánh bao.
Tiến vào gọi hai chén cháo cùng mấy cái bánh bao, một đĩa rau, Vũ Hàm Anh bưng đồ ăn lên cầm lấy đũa nhỏ, để nhóc bánh bao tự mình ăn trước, lúc này mới rảnh rỗi tìm di động.
Cậu nhớ lúc vừa khai giảng có lưu qua hòm mail cùng di động Hạ Thần, mặc dù vẫn không gọi qua, nhưng khi đó nhớ rõ có ghi lại. Lục lọi danh bạ điện thoại hơn nửa ngày mới tìm được số di động của đối phương, gọi đi nhưng một lúc vẫn không ai nghe.
Đến lần thứ 3, Vũ Hàm Anh đang muốn cúp, liền thấy điện thoại hiển thị cuộc gọi được kết nối, không kịp phản ứng, đã có thanh âm trước nói câu “Xin chào.”
Không biết có phải là do ảnh hưởng của ống nghe điện thoại âm thanh sai lệch hay không, tiếng của Hạ Thần có hơi khác bình thường, không lộ vẻ lạnh như băng, ngược lại rất êm tai.
“Thầy Hạ… ách,” Vũ Hàm Anh nhìn bên cạnh cậu nhóc cúi đầu nhét bánh bao “Cái kia cháu thầy đang ở cạnh em…”
Nói đến đây, Vũ Hàm Anh liền 囧, lời của cậu hiện tại sao lại giống như tên bắt cóc trên ti vi vậy, con của anh đang ở chỗ tôi, muốn chuộc lại mang năm trăm vạn đến XXXX…
“Em ấy hình như đi lạc…” Hắc tuyến bổ sung một câu…
“Hai đứa đang ở đâu.” Hạ Thần không nói nhiều, trực tiếp hỏi, nhưng cảm thấy dường như thở phào nhẹ nhõm.
Vũ Hàm Anh nhanh chóng báo địa chỉ, lại sợ thầy không biết, nói rõ mấy dấu hiệu.
Sau khi cúp điện thoại, không hiểu sao cũng nhẹ thở ra. Nhìn nhóc bánh bao bên cạnh ăn vui vẻ đến quên trời đất, đột nhiên cũng cảm thấy đói, lại chạy đến gọi mấy cái bánh bao, hai người cùng nhau ăn.
“Tiểu Thương.”
Lúc Vũ Hàm Anh nghe được giọng Hạ Thần còn đang cắn bánh bao, cậu tưởng rằng thế nào cũng phải nửa giờ mới có thể đến đây, tại sao còn chưa tới 5 phút đã đến rồi.
“Tiểu Thần Thần, bánh bao ăn ngon.” Nhóc bánh bao bên cạnh nghe thấy thanh âm ngẩng đầu lên, trong tay trái phải còn cầm lấy 2 cái bánh bao, giơ bánh bao vẫy vẫy, ăn rất vui vẻ, cũng không nhớ tới vừa rồi còn đang nói không muốn gặp Hạ Thần.
Vũ Hàm Anh nghẹn cười, sắc mặt Hạ Thần hiện tại rất đen, tám phần là bị tức muốn chết. Vội vàng nuốt bánh bao vào miệng, “Thầy Hạ.”
“Ăn ngon.” Tiểu Thương bỏ một cái bánh bao trở lại trong đĩa, vươn tay nắm Hạ Thần một cái, trên áo khoác trắng ngà lập tức in dấu ngón tay. Có điều nhóc bánh bao nào có biết, còn cầm một cái bánh bao khác giơ lên, “Tiểu Thần Thần cũng ăn.”
“Thầy Hạ ngồi.” Vũ Hàm Anh nhìn nhóc bánh bao còn chưa ăn xong, liền đem balô ở chỗ ngồi đối diện nhấc lên.
“Ừm, cám ơn.” Hạ Thần mặt đen ngồi xuống đối diện, nói câu cám ơn, rồi hướng tiểu Thương nói: “Con ăn nhanh lên rồi theo chú về, chú út của con đang chờ con.”
“Dạ.” Tiểu Thương nhét đến quai hàm căng tròn, gật đầu dạ một tiếng, “Mang 8 cái về cho chú út.”
Nhóc bánh bao cúi đầu tiếp tục ăn, Vũ Hàm Anh đã cảm thấy khó có thể nuốt trôi, cùng thầy giáo một bàn ăn cơm, khẳng định tiêu hóa rối loạn.
“Thầy Hạ muốn hay không, ăn chút gì?” Vũ Hàm như đang nhai đèn cầy.
“Không cần.” Sắc mặt Hạ Thần hòa nhã một chút.
Vũ Hàm Anh còn chưa nói tiếp thì di động của mình vang lên, là trong nhà gọi đến, nói câu xin lỗi liền chạy ra ngoài nghe.
Khi trở lại nhóc bánh báo hầu như đã ăn xong, trong đĩa trước mặt cũng không còn thừa lại gì
“Thầy Hạ, em phải về.” Vũ Hàm Anh cầm di động bỏ vào túi áo, trở lại lấy balô, đã là hơn 8 giờ tối rồi, trong nhà giục cậu về.
“Đại ca ca anh phải đi sao.” Tiểu Thương đang lau tay, cầm khăn giấy xoa đi xoa lại, ngẩn đầu giương mắt nhìn cậu.
“Ừ, đã muộn rồi, phải về nhà. Em cũng ngoan ngoãn về nhà đi, đừng có chạy lung tung.” Vũ Hàm Anh gương mẫu đeo balô trên lưng, thuận tay chọt chọt mặt nhóc bánh bao. Cậu muốn lâu lắm, rốt cuộc đụng được, mềm mại núc ních.
“Nhà cậu ở đâu? Tôi lái xe đưa cậu về.” Hạ Thần cũng đứng lên.
“Không cần ạ.” Vũ Hàm Anh nhanh chóng khoát tay, “Nhà em ngay sau con phố trước mặt, 2 phút là đến.”
“Chúng ta đây cũng đi thôi.” Hạ Thần không kiên nhẫn, đến bế nhóc bánh bao lên.
“Dạ.” Nhóc bánh bao bĩu môi dạ một tiếng, vươn hai tay với đến khoác lên vai Vũ Hàm Anh, “Tạm biệt đại ca ca, bánh bao ăn ngon lắm ạ.”
Vũ Hàm Anh vừa định cười, chợt ‘chụt’ một tiếng, choáng váng…
Nhóc bánh bao thò đầu tới ‘chụt’ một ngụm hôn lên môi cậu, một miệng mùi bánh bao…
“Tiểu Thương.”
Hạ Thần rõ ràng cũng ngây ra một chút, đổi tay kéo sau áo nhóc bánh bao, “Cẩn thận chú đánh mông con đấy.”
“Lại dữ với con.” Nhóc bánh bao vẻ mặt uất ức, “Con không hôn chú, tiểu Thần Thần dữ tợn lắm, con mới không hôn chú.”
Vũ Hàm Anh hắc tuyến đầy mặt, đây là cái chuyện gì chứ. Nhưng còn chưa kịp nói gì, lại lần nữa hoàn toàn hóa đá…
Lại ‘chụt’ một tiếng, nhóc bánh bao cũng ôm mặt Hạ Thần hôn một ngụm, “Cũng hôn chú một cái, tiểu Thần Thần đừng tức giận.”
“Khụ” Vũ Hàm Anh thật không nhịn được, thiếu chút nữa bị nước miếng của mình nghẹn chết. Gân xanh trên tay Hạ Thần nổi lên gần hết, nửa ngày không nói, sắc mặt lạnh đến cực điểm.
“Em đi.” Vũ Hàm Anh thấy thế nhanh chóng chuồn đi. Đi được hai bước mới nghe tiểu bánh báo khóc nức nở nói tiểu Thần Thần lại đánh mông con, con méc mẹ, còn sẽ nói với chú út gì gì đó.
Ra khỏi quán ăn bên ngoài cũng có chút tối, trong ngõ nhỏ không đèn đường, Vũ Hàm Anh cầm di động chiếu sáng, thật sự có chút giống ma trơi. Đợi mấy giây màn hình chờ liền tối đi, vừa định ấn lại, đột nhiên từ phía sau chiếu tới một đường sáng.
Vũ Hàm Anh không thích ứng híp mắt, con đường phía trước thoáng cái đã rõ hơn rất nhiều. Ngoảnh đầu lại nhìn, giao lộ đậu một chiếc Mercedes-Benz màu đen, mở đèn lớn. Chờ đến khi cậu đi qua, mới đổi đèn lái đi.
Chương 38: Tin Nhắn
Vào cửa tò vò, leo đến lầu 4 tự mình cầm chìa khóa đi vào. Cửa nhà bên cạnh đóng kín, bên trong cô em 8 tuổi của cậu không biết lại đang làm cái gì, mẹ nó cao giọng mắng to thanh âm cách cái cửa còn nghe rất rõ ràng, nói cái gì lại không mang giầy đã chạy, lần sau còn dám như thế nữa đủ thứ.
Vũ Hàm Anh bĩu môi, đã đến mức này, cả chuyện đánh rắm cũng có thể rống lên cho toàn lầu nghe được.
Vừa mới vào nhà thì nghe trong phòng khách bà nội gọi cậu ra ăn chút gì. Mới ăn qua mấy cái bánh bao không thấy đói, nhưng đồ ăn đều đã hâm nóng rồi, Vũ Hàm Anh vẫn đi đến tự lấy chén đũa, ngồi xuống tốt xấu gì cũng ăn một ít.
“Ở trường học thế nào?” Bà nội cầm hai chén thức ăn ra đặt lên bàn, một bên hỏi vấn đề mỗi lần đều muốn hỏi.
Vũ Hàm Anh qua loa trả lời một tiếng, cuộc sống đại học trên cơ bản cứ như thế, mỗi lần cũng đều trả lời những câu này.
Vừa gắp một đũa thức ăn còn chưa kịp bỏ vào miệng thì nghe âm thanh ‘cộc cộc cộc’, không cần đoán nhất định là cô em họ của cậu đến đây. Ngay sau đó phía sau liền là tiếng mắng của thím, “Ninh Ninh, đi đâu đấy! Bài tập làm chưa?”
“Ninh Ninh đến đây vẽ tranh, để anh ăn xong anh chơi với con.”
Vũ Hàm Anh chỉ xem như không nhìn thấy, vùi đầu ăn cơm. Bên cạnh bà nội thấy thế nói dỗ, theo ngăn tủ lấy ra một tá giấy đặt trên bàn trà nhỏ.
“Giờ muốn vẽ tranh.”
Vũ Hàm Anh vừa gắp miếng rau, đũa đột ngột bị hất văng, một cái không cầm chắc ‘lạch cạch’ rơi trên bàn, còn xoay tròn lăn xuống đất.
“Tại sao còn có khoai từ xào.” Cô em họ của cậu cũng đã cao hơn cái bàn cao nửa cái đầu, nhón chân víu trên mặt bàn, trong chén nhỏ trước mặt có nửa chén khoai từ xào, nói xong liền giơ tay bắt lấy.
Vũ Hàm Anh nhìn thấy khóe miệng có chút co giật, vốn không muốn ăn lắm, thế này thì càng không muốn ăn. Trên tay không biết làm gì, đen thui không nói, lại còn năm màu sặc sỡ đều là vạch cọ vẽ, vói ra bắt lấy miếng khoai từ nhét vào miệng…
“Ai, đó là cơm tối của anh.” Nội vội vàng kéo nó ra, lại đẩy chén dịch vào trong, “Cơm tối không phải Ninh Ninh đã ăn một đĩa lớn sao, cái này để dành cho anh.”
“Không được! Bà không phải nói với cháu hết rồi sao?” Vũ Ninh không vui, bị kéo liền ‘bộp bộp’ đánh hai cái lên bàn, còn ngẩng đầu hỏi bà nội.
Vũ Hàm Anh buông đũa xuống, “Con no rồi.” Cậu nào còn nuốt trôi được. Nói thật ra, trong mắt cậu đã không thích cô em họ này. Mặc dù cậu thích chơi cùng trẻ con, cũng bởi vì con nít đều thật đáng yêu thật nghe lời, chỉ có mình cô em này là ngoại lệ, cứng đầu cứng cổ đến không có giới hạn, rõ ràng chỉ mới 8 tuổi, lại có thể nói ra được lời nói khiến cậu không tự giác muốn nhíu mày.
“Đến Ninh Ninh, chúng ta về phòng chơi máy tính, chơi một chút rồi đi ngủ. Bằng không không có thời gian chơi.” Thím nói xong liền bế Ninh Ninh lên.
“Không chơi máy tính, bà không phải nói không còn khoai từ sao, tại sao anh ta còn có ăn, không cho con ăn.” Vũ Ninh bị bế, tay vẫn vịn trên bàn không rời.
“Mai mẹ lại làm cho con, làm một đĩa lớn, ai cũng không cho ăn, chỉ cho con ăn có được không? Chúng ta không ăn cái này, cái này là đồ thừa lại, ăn không ngon.”
“Vậy cũng không được.”
Vũ Hàm Anh đứng lên, nghĩ thời gian cũng không còn sớm, rửa mặt một phen trở về phòng mình, miễn cho cãi nhau ầm ĩ. Vừa đứng lên liền nghe ‘loảng xoảng’ một tiếng, nhanh chóng hướng bên cạnh bước một bước.
Vũ Ninh nói xong đưa tay đẩy, vừa lúc gạt trúng cái chén, chén nhỏ bị quét ra ngoài, tự nhiên rơi xuống vỡ thành tám mảnh, khoai từ bên trong rơi một bàn một đất, may mắn Vũ Hàm Anh tránh nhanh, không đã bắn lên người.
“Hừ, ai bảo mấy người không cho con ăn. Không cho con ăn thì ai cũng đừng hòng ăn!” Vũ Ninh dường như cũng bị một tiếng ‘loảng xoảng’ dọa run, nhưng sau khi hoảng sợ lại hầm hừ nói.
“Nhìn xem! Chén vỡ hết rồi!” Thím vừa thấy chén vỡ lập tức rống to, khiến Vũ Hàm Anh giật bắn mình. Sau đó buông Vũ Ninh quất hai cái vào mông nó, “Đã nói với mày đó là đồ thừa đồ thừa, mai mua cho mày đồ ăn mới, chén vỡ rồi đấy, ai dọn đây, mày đập vỡ còn không phải mẹ mày đây dọn sao, tìm việc cho tao à!”
“Hừ, đánh con!” Vũ Ninh bị đánh hai cái, thoáng cái liền không dám động, nước mắt nước mũi chảy ra, hung hăng ‘hừ’ hai tiếng, hướng phòng mình chạy, lúc ngang qua Vũ Hàm Anh còn dừng lại dùng sức đánh ‘bốp bốp’ lên cánh tay cậu hai cái.
Vũ Hàm Anh cảm thấy mình cũng sắp nổ tung, giận quá sức, tuy rằng mùa đông mặc nhiều, đánh vào trên cánh tay không thế nào đau, nhưng cũng đủ làm cho cậu cảm thấy tức thở. Thật muốn túm lại đây dùng sức đánh một trận, đã 8 tuổi rồi một chút giáo dưỡng cũng không hiểu, người khác đánh không được nói không được, đối với ông bà bề trên cũng suốt ngày “Bà tại sao lại như thế”.
“Bà quét cho.”
Vũ Hàm Anh vẫn không nói gì, kết quả nội cầm chổi trên tay, quét những mảnh vỡ dưới đất, lại lau sơ qua. Nói nửa ngày ai quét a ai dọn a, còn không phải là rống to gọi nhỏ theo con gái cưng của mình về phòng sao, để một đống hỗn độn cho người khác chùi đít.
Dọn dẹp đồ đạc, Vũ Hàm Anh trực tiếp vọt đi tắm về phòng mình khóa cửa. Cậu một chút lời thừa cũng không muốn nói. Trước đây cậu còn có thể nói với cô em này, như vậy là không đúng, nhưng cũng ngược lại mình bị trách. Mẹ của nó vừa mở miệng đã hung dữ, châm chọc khiêu khích, bạn nói một câu, bà ấy có thể nói cả tháng không để yên. Bà nội thì yêu thương con cháu, thế nào cũng được cũng chiều theo.
Xúc động nhoáng cái nhào lên trên giường, đè cái mũi cay cay, Vũ Hàm Anh nghĩ nên nghe Giang Đàm, tính toán tự ra ngoài ở. Không bao lâu nữa đến kỳ nghỉ đông, đến lúc đó hơn một tháng ngày nghỉ, lại còn có tết âm lịch, cậu không thể ở lại ký túc xá, mỗi ngày về còn không chắc nghe bao nhiêu lời.
Chỉ là trên người cậu không có tiền, tiền trong thẻ cũng không nhiều, ra ngoài ở cả nửa tháng tiền thuê phòng cũng không đủ, chứ nói chi ăn uống. Ba mẹ để lại tài sản một phân tiền cũng không trên tay cậu, về đây còn bị người ta nói ăn chùa uống chùa.
Chăn bông trùm lên cậu sắp ngạt thở, lúc này mới trở mình, ngửa mặt nằm, buồn bực muốn chết, lấy di động ra ấn lung tung vài cái, thấy màn hình chờ sáng lên, hiển thị có một tin nhắn.
Ấn vào, liền thấy được người gửi phía trên hai chữ —— Thầy Hạ…
.
Một tin nhắn mới [Thầy Hạ]:
Đại ca ca về đến nhà chưa? Sau này em mời đại ca ca ăn bánh bao nha, ăn rất ngon ^0^ cám ơn đại ca ca.
21:07:11
.
Vũ Hàm Anh nhìn một lần không kịp phản ứng, đợi đến lúc nhìn lại lần nữa mới ‘phì’ cười, chắc là nhóc bánh bao lấy di động của Hạ Thần gởi tin nhắn cho cậu. Nhưng ô người gửi mấy chữ ‘Thầy Hạ’, khiến cậu không nín được muốn cười, ‘Đại ca ca’ gì đó, còn tặng thêm cái mặt cười, bổ não bộ dáng kiệm lời vạn năm băng sơn của thầy Hạ, thật sự là…
Ấn ấn mấy phím, hồi âm một tin. Vũ Hàm Anh cũng nghĩ cả nửa ngày hồi âm lại một cái mặt cười, nói đã đến nhà, lần sau rảnh rỗi sẽ mời nhóc ăn bánh bao tiếp.
Cũng không nghĩ nó sẽ hồi âm lại, không tới 5 phút điện thoại liền sáng, vẫn là của thầy Hạ.
.
Một tin nhắn mới [Thầy Hạ]:
Tiểu Thần Thần nói ngày kia đại ca ca sẽ không ở đây nữa >< em còn muốn ngày kia mời đại ca ca ăn bánh bao cơ. Nhưng mà em có nói với tiểu Thần Thần đến chở ca ca đi, shitang [căn tin] trường học đại ca ca cũng có bánh bao, em mời đại ca ca ăn nha.
21:35:16
.
Chở… mình… ? Vũ Hàm Anh sửng sốt mấy giây, hồi âm một tin, nói không cần phiền thầy, sau này có cơ hội để nhóc mời.
.
Một tin nhắn mới [Thầy Hạ]:
Không mafan [phiền]. Tiểu Thần Thần biết lái xe mà, chạy a chạy, một hồi liền tới. Em cũng muốn đến trường đại ca ca chơi.
21:44:00
.
Vũ Hàm Anh có chút dở khóc dở cười, nghĩ để Hạ Thần lái xe chở cậu về trường… rùng mình. Cho dù không có kẹt xe, lái xe tốc độ cao về trường cũng phải hơn một giờ. Ngồi trên xe Hạ Thần hơn 1 giờ… rất bất tiện, 2 tiếng đồng hồ bảo cậu phải làm gì a.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian